top of page

Kết quả tìm kiếm

9 results found with an empty search

  • Nếu có duyên nợ thì ắt sẽ gặp lại nhau

    Khoảng cách giữa tớ và cậu sẽ dần xa hơn. Tớ luôn cố kìm chế cảm xúc bản thân khi bên cậu bởi tớ không thể chịu đựng khi nhìn cậu hạnh phúc bên người con gái khác. *** Người ta thường hay nói tình đầu sẽ khó quên bởi chúng ta đã dành tất cả những gì đẹp nhất cho nó. Khi tình yêu ấy không đẹp như chúng ta nghĩ thì sẽ là kí ức đi theo mãi chúng ta qua bao năm tháng. Biết bao lâu rồi, tớ vẫn chưa gặp lại cậu. Chắc cũng hơn năm năm kể từ ngày cậu quyết định sang Mỹ định cư cùng gia đình cậu. Tớ không thể ngăn cản cậu bởi tớ biết rằng cậu rời đi là vì người con gái mà cậu yêu đã mất đi. Và tớ cũng chỉ là bạn thân chơi chung từ nhỏ đến lớn với cậu nên tớ hiểu cậu nhiều hơn cả những gì cậu hiểu về tớ nữa. Thật ra, tớ cũng là người chứng kiến tình yêu của cậu và người ấy qua từng giai đoạn. Ngay cả, khi người ấy đột ngột ra đi vì tai nạn giao thông thì tớ cũng là người bên cạnh cậu. Tớ biết cậu đau lòng lắm nhưng có thể cậu không biết được rằng tớ đau lòng hơn cả cậu nữa. Bởi nhìn người mà mình thầm yêu chịu nhiều đau khổ như vậy thì làm sao tớ có thể vui được. Tớ biết cậu sẽ cần rất nhiều thời gian để xoa dịu vết thương lòng này. Tớ sẽ luôn kiên nhẫn và chờ đợi cậu đến một ngày nào đó cậu có thể đón nhận tình yêu thầm kín bấy lâu của tớ dành cho cậu.

  • Tôi yêu “điên cuồng” một kẻ phản bội

    Nhưng cuộc sống không chờ đợi ai, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi. Tôi bắt đầu tìm lại chính mình, học cách mạnh mẽ hơn, tự lo cho bản thân và chiến đấu với bệnh tật một mình. *** Chúng ta thường nghe những câu chuyện tình yêu đẹp, những lời hứa hẹn ngọt ngào, những khoảnh khắc bên nhau đầy hạnh phúc. Nhưng ít ai biết rằng, tình yêu không phải lúc nào cũng là một con đường thẳng tắp, dễ dàng đi đến đích cuối cùng. Tôi đã từng yêu một người đến mức điên cuồng, đã từng tin tưởng vào anh tuyệt đối, nhưng rồi anh là người khiến tôi phải đau đớn, tổn thương nhất trong đời. Nhưng chính anh cũng là người giúp tôi trở thành một phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình. Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ những năm tháng thanh xuân rực rỡ, khi tôi và anh - Tuấn, gặp nhau trong một hoàn cảnh đầy ngẫu nhiên. Anh là chàng trai dịu dàng, ấm áp, với ánh mắt luôn ẩn chứa sự quan tâm chân thành. Tuấn là người tôi đã luôn tưởng tượng sẽ cùng tôi đi qua suốt cuộc đời này. Chúng tôi yêu nhau suốt 9 năm dài, một quãng thời gian mà tôi từng nghĩ không gì có thể thay đổi được tình cảm giữa chúng tôi. Anh luôn ở bên cạnh, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn, từ những ngày chúng tôi còn là những đứa trẻ chưa biết gì về cuộc đời, cho đến khi chúng tôi trưởng thành hơn, yêu thương nhau với những ước mơ về một tương lai đẹp. Cảm giác của tôi khi anh quỳ xuống cầu hôn là một cảm giác mà suốt đời tôi không thể nào quên. Những giọt nước mắt hạnh phúc cứ lăn dài trên má, vì tôi đã nghĩ rằng, cuối cùng chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng, sẽ có một đám cưới trong mơ mà mọi cô gái đều mơ ước. Tuấn nói rằng anh sẽ luôn bên tôi, sẽ cùng tôi đi qua mọi khó khăn trong cuộc đời này. Những lời hứa ấy dường như đã trở thành sợi dây vô hình buộc chặt chúng tôi lại với nhau. Nhưng cuộc đời không bao giờ đơn giản như chúng ta nghĩ. Một tuần trước ngày cưới, khi tôi đang hạnh phúc chuẩn bị cho đám cưới của mình, tôi nhận được một kết quả chẩn đoán từ bệnh viện mà không ai có thể chuẩn bị tinh thần cho nó. Bệnh ung thư giai đoạn đầu. Trái tim tôi như vỡ vụn, như bị ai đó đấm vào, khiến tôi không thể thở được. Cảm giác sợ hãi, hoang mang bao trùm lấy tôi, và tôi chỉ muốn tìm một bờ vai để dựa vào. Đó chính là lúc tôi cần Tuấn nhất, cần anh để anh cho tôi sức mạnh vượt qua, cần anh để tôi cảm nhận được tình yêu thương mà tôi đã tin tưởng suốt 9 năm qua.

  • Sống yêu đời là hạnh phúc của em

    Bà hỏi tôi có biết vì sao người ta sinh ra rồi khi người ta già đi người ta sẽ chết không. Tôi lắc đầu thì bà bảo người ta chết đi là để những người còn lại sẽ sống tốt hơn, sẽ sống vui hơn và biết yêu quý trân trọng cuộc sống của mình hơn. *** Bây giờ Minh Hạnh đang sống trong tâm trạng đó đang sống trong cuộc sống đó, một cuộc sống thật yêu đời thật yêu mình, một cuộc sống vừa đủ về mọi mặt với cô. Cô có một công việc yêu thích để làm có một ngôi nhà nhỏ đủ bình yên mỗi ngày trong đó, và cô có cả những niềm vui nhỏ không lời. Cách đây một tuần Minh Hạnh lướt mạng thì cô đọc được tin về một cuộc thi, cuộc thi có chủ đề về hạnh phúc nên cô quyết định tham gia. Cũng vì hiện tại Minh Hạnh đang được nghỉ phép ở nhà và cô thích chủ đề đó nên đã ghi lại địa chỉ email rồi bắt đầu với cuộc thi luôn. “Nếu ai hỏi quan điểm của tôi về hạnh phúc thì tôi sẽ trả lời đó là sự yêu đời. Vì sau nhiều những khúc ngoặt những đường cong khúc khuỷu mà tôi đã trải qua thì tôi nhận ra điều đó, chẳng có gì làm cho tôi nhẹ nhàng vui vẻ và thật sự khỏe mạnh bằng sự yêu đời, và bây giờ tôi đang sống như thế. Trước kia tôi cũng có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc, tôi có ba mẹ và có rất nhiều tình thương của hai người thân rất thân đó của tôi. Mỗi sáng mẹ tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho tôi rồi ba tôi chở tôi đến trường, tôi học suốt ngày ở trường và buổi chiều ba tôi lại đón tôi về. Cuộc sống như vậy cứ đều đặn đến với tôi trong những êm đềm thư thái nhất, cho đến ngày tôi trưởng thành và trở thành cô sinh viên đại học. Tôi đã thi đậu và chọn đúng ngành học tôi yêu thích là tâm lý học.  Trong lúc tôi đang căng tràn ước mơ đang căng tràn niềm tin yêu vào cuộc sống thì một tiếng sét đã nổ ra trong gia đình tôi. Ba tôi làm ăn thua lỗ trong một thương vụ làm ăn lớn một hợp đồng có tính chất sống còn, vậy là ba mẹ tôi không còn cách nào khác buộc phải bán nhà đi để trả nợ. Rồi gia đình tôi dọn về sống chung với ông bà ngoại tôi, chưa hết, sau đó một năm khi nỗi buồn nỗi đau kia chưa kịp quên đi thì ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông trên đường đi công việc về. Tôi không bao giờ quên được nỗi đau đó quên được cái ngày khủng khiếp đó. Hôm đó là một ngày trời đầy mưa, ba tôi chở mẹ tôi trên chiếc xe máy vì ô tô ba tôi cũng bán rồi. Rồi người ta điện về nói ba mẹ tôi đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện, khi ông ngoại tôi chở tôi chạy vào thì hai ông cháu chỉ biết đứng lặng nhìn, không biết nước mưa tràn cả mặt tôi hay nước mắt tôi đang khóc. Đó là một bước ngoặt lớn một nỗi đau tột cùng của tôi của gia đình tôi, mà tôi tin nếu có ai nếu có những ai đã từng trải qua đã từng rơi vào giống như tôi vậy thì sẽ thấu hiểu. Trong một giây phút trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của một ngày có thật nhiều mưa tôi đã mất đi cả ba và mẹ, hai người thân hai người tôi yêu thương và cũng rất yêu thương tôi từ bao nhiêu năm. Bây giờ trời đất như tan biến dưới chân tôi, cảm giác như tôi đang trôi bồng bềnh chứ không đứng được chứ không đứng nổi, tôi phải bám chặt vào người ông ngoại, còn ngoại cũng bám chặt vào cái xe băng ca đang ở sát bên. Tôi đã nằm vùi không ăn uống mấy ngày liền, sau đó ông bà ngoại phải cho tôi nhập viện để truyền dịch. Trong những ngày ở bệnh viện tôi mới thấm hết nỗi đau to hơn cả bầu trời đó, tôi mới chấp nhận được sự thật đó là tôi đã mất đi vĩnh viễn ba mẹ. Tôi hiểu ra tôi đã là một cô gái đến tuổi trưởng thành và từ đây tôi phải tự lo cho mình vì ông bà ngoại đã già, tôi phải tự đứng đươc vì không còn ba mẹ bên cạnh cho tôi đươc tựa. Trong những ngày ngắn ngủi đó trong bệnh viện, tôi đã nằm im trong câm lặng nhìn những giọt nước trong suốt trong cái bình hình tròn cũng trong suốt đang rất chậm chảy vào cơ thể tôi. Tôi hiểu ra tôi phải khỏe mạnh tôi phải mạnh mẽ để còn làm chỗ tựa lại cho ông bà ngoại vì ông bà đã già, tôi không thể là nỗi lo, không thể là gánh nặng để hai ngoại cứ chạy lên chạy về lo lắng chăm sóc cho tôi. Và cũng trong những ngày ngắn ngủi đó tôi được gặp anh, một nhân viên bảo vệ của bệnh viện. Anh nói hôm ông bà ngoại đưa tôi đến thì tôi đã lả đi vì đói vì mệt, còn hơn là bị ngất nữa. Mà ông bà ngoại cứ luống cuống không biết nên đi lối nào không biết phải đi vào đâu trước nên anh đã chạy tới giúp. Anh nói lúc đó anh vừa xuống ca nên có nhiều thời gian, rồi chính anh cũng thay y tá bác sĩ nhanh nhẹn đẩy cái băng ca cấp cứu đến để đặt tôi lên. Sau đó anh biết chuyện của gia đình tôi vì ông bà ngoại đã nói lý do vì sao tôi bị như vậy cho bác sĩ rồi anh nghe được. Tôi chỉ có thể viết ngắn gọn như vậy. Những ngày sau đó tôi trở nên im lặng và xa cách với mọi người. Tôi muốn không ai nhìn thấy tôi khóc, tôi muốn được cô độc một mình để tự mình quên để tự mình nhớ đến ba đến mẹ, để tập làm quen với cuộc sống bây giờ chỉ còn lại mình mình. Rồi tôi cũng hiểu là chính tôi phải chăm sóc ông bà ngoại. Tôi đã cố học để tốt nghiệp đại học, để ba mẹ tôi ở một nơi xa sẽ được vui, ông bà ngoại tôi nói vậy. Tôi cố học và đã biết tính toán từng đồng với số tiền ít ỏi còn lại của gia đình sau khi đã lo xong mọi việc cho ba mẹ. Rồi tôi lao đi xin việc với tập hồ sơ cầm trong tay đầy hy vọng, ngày đó không có máy tính không có chuyện gởi cv qua mạng nên tôi cứ phải chạy đến tận nơi. Khúc ngoặt thứ hai của cuộc đời tôi là tôi dự phỏng vấn ở ba nơi thì cả ba nơi đều không nhận, tôi rơi vào tâm trạng buồn chán và nản lòng. Những ngày tháng đó tôi may mắn có anh bên cạnh. Anh nói hình như anh và tôi có nhân duyên từ kiếp trước hay sao mà sau khi giúp ông bà ngoại tôi một cách rất tình cờ và rất tự nhiên, vì anh nói anh cũng hay giúp nhiều bệnh nhân khác những lúc như vậy và anh xem chuyện đó rất bình thường, thì anh cứ nghĩ đến câu chuyện của tôi, đến nỗi mất mát quá lớn của tôi. Anh cứ ghé vào phòng bệnh của tôi để xem tôi như nào có được khỏe chưa. Rồi sau đó anh trở thành một người bạn của tôi, một người tôi có thể tin tưởng để chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Chính anh đã giúp tôi mang hồ sơ đi nộp ở nhiều nơi nữa và cứ động viên tôi mỗi ngày.

  • Khoảng cách

    blogradio.vn - Ai cũng biết khoảng cách trong gia đình họ mỗi lúc mỗi lớn, một khoảng cách không biết đến bao giờ mới có thể xóa đi hay chí ít cũng được kéo gần lại với nhau hơn. *** Đó là một vấn đề đang diễn ra mỗi ngày trong cuộc sống của mỗi người, mà có lúc người ta quá bận rộn và quá nặng lòng với mưu sinh nên đã quên đi. Mà có lúc người ta cũng xem chuyện đó chẳng là vấn đề, mà có lúc người ta chẳng quan tâm. Vì với rất nhiều người thì công việc hiện tại, vợ chồng hiện tại, con cái hiện tại, thu nhập hiện tại, những mối quan hệ hiện tại mới là điều quan trọng đã cuốn đi hết suy nghĩ và cảm xúc của họ rồi, còn đâu hơi sức còn đâu đầu óc để nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng tôi cũng tin là với rất nhiều người khác thì họ luôn dành thời gian cho điều đó, dù chỉ là rất ít. Người ta nói mỗi người là một bản ngã rất riêng trong cuộc đời. Cho dù người đó có bao nhiêu người thân, cho dù người đó có những mối quan hệ thân tình thắm thiết đến cỡ nào, cho dù người đó có một người chồng có một người vợ yêu thương sâu đậm cỡ nào, thì cũng sẽ có rất nhiều lần người đó chỉ có thể đứng một mình. Để dựa vào chính mình, để tin vào chính mình, và để tiếp tục bước với con đường của chính mình, chỉ duy nhất mình mình mà thôi. Có vẻ lạ đúng không, nhưng cũng có vẻ bình thường, vì chính điều đó làm nên sức mạnh và bản lĩnh cho họ. Vì điều đó cũng chính là khoảng cách, những khoảng cách cần có và cần thiết cho mỗi người, cho nhiều người, và cho cuộc sống, những khoảng cách giúp người ta càng thêm yêu thương càng thêm trân trọng nhau. Người ta nói mỗi người là một bản ngã rất riêng trong cuộc đời, dù họ có ba mẹ có anh chị em ruột cùng chung dòng máu nhưng mỗi người là một tính cách khác nhau. Vậy nên cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau ngay cả khi họ vẫn còn sống chung với nhau trong một gia đình chứ chưa lập gia đình riêng, như người ta nói là cha mẹ sinh con trời sinh tính, vậy nên đã có những khoảng cách không hề mong muốn những khoảng cách đau lòng. Vì họ là những người thân của nhau họ là những người ruột thịt máu mủ, họ sống cùng chung trong một làng quê, họ sống cùng chung trong một thành phố. Thậm chí họ sống cách nhau một quãng đường vài mét vài chục mét và thậm chí là sát bên nhau, vậy mà khoảng cách giữa họ cứ càng lúc càng xa. Tôi biết có những câu chuyện như vậy trong cuộc sống, mà tôi tin mọi người cũng biết và còn biết nhiều hơn tôi. Tôi biết để im lặng và nghĩ hãy biết chấp nhận cuộc sống là như thế. Tôi biết và tự thuyết phục mình hãy xem đó là chuyện bình thường của cuộc sống, để đừng đau lòng, để đừng nghe lòng mình đang đắng. Họ là hai anh em ruột, người anh đã lấy vợ và ra riêng. Ngôi nhà của vợ chồng người anh là của ba mẹ cho, còn người em sẽ có một miếng đất với giá trị cũng tương đương như vậy. Mà hàng xóm ai cũng biết ba mẹ của hai anh em họ đã tính toán trước sau và rất công bằng với các con của mình. Người mẹ nói bà muốn hai đứa con đều vui vẻ, đều hiểu là ba mẹ thương các con ngang bằng nhau, và ông bà cũng lo xa nên đã làm vậy. Vì bà nói mình già rồi, lỡ đêm hôm hay bất cứ lúc nào có mệnh hệ gì thì cũng được thanh thản ra đi chứ không bận lòng vì các con ở lại. Ai nghe cũng nói gia đình đó đúng là có phúc có phước có phần vì vừa có của vừa có ba mẹ hết sức tâm lý và hiểu biết. Vậy mà chuyện không như ông bà tính toán. Vì người anh lúc đầu vui vẻ, nhưng sau đó anh ấy so sánh ngôi nhà và miếng đất rồi cho rằng ba mẹ đã thiên vị người em. Vì chắc nó là út nên ba mẹ thương nhiều hơn, người anh nói vậy. Tôi chỉ cần nghe tới đây đã có thể hiểu những gì ở phía sau, tôi chỉ cần nghe tới đây đã hiểu và thầm kêu lên nếu vậy thì cũng có sao đâu cũng bình thường thôi mà. Vì đó là em út, vì cũng là em ruột của mình nên em có hơn một chút cũng là điều tốt. Vì thường là làm anh làm chị thì hay nhường cho em, hay nhìn em mình hạnh phúc để mình hạnh phúc theo chứ. Mọi người đều nói vì người anh lập gia đình trước nên ông bà mới chia cho ngôi nhà còn người em thì chưa nên mới nhận miếng đất, vậy mà người anh làm một bài tính với ba mẹ rồi kết luận sau này người em có bán đi hay xây nhà để ở thì phải chia thêm cho người anh một ít nữa, vậy mới công bằng. Người em không đồng ý và nói hãy tôn trọng ý kiến và tấm lòng của ba mẹ, rồi từ đó người anh không liên lạc với em mình không nhìn mặt luôn, cứ như hai người xa lạ với nhau còn ông bà đau lòng. Những lúc gia đình có dịp họp mặt cũng rất lạnh nhạt và chỉ cố gắng gượng bên ngoài rồi lấy lý do bận công việc để đi nhanh. Ai cũng biết khoảng cách trong gia đình họ mỗi lúc mỗi lớn, một khoảng cách không biết đến bao giờ mới có thể xóa đi hay chí ít cũng được kéo gần lại với nhau hơn. Tôi biết câu chuyện đó mà cứ ngẫm nghĩ trong lòng. Có phải bây giờ cuộc sống khó khăn nhiều quá rồi người ta cứ chăm chăm vào tài sản, họ không coi tình thân là quan trọng nữa. Mà ngày xưa cũng vậy, người ta cũng vì tài sản cũng vì gia tài mà xâu xé tranh giành thậm chí tiêu diệt trừ khử nhau. Ôi, đúng là con người đúng là khoảng cách đúng là cuộc sống. Gia đình họ có tám anh chị em, ba mẹ của họ có một ngôi nhà rất lớn hơn một trăm mét vuông ở ngay con đường đắc địa trung tâm của thành phố. Ông bà cũng đã làm di chúc rất rõ là chia đều cho tám người con sau khi cả ông và bà qua đời, bây giờ di chúc đó đã được hoàn thành và ngôi nhà đã được chia ra đúng như bản di chúc vì ông bà cũng đã qua đời được hơn một năm. Mọi người đều nghĩ vậy là ổn vậy là xong ai cũng có phần rồi ôm về, nhưng người con út không đồng ý. Anh ấy nói anh ấy là người trực tiếp chăm sóc cả ba và mẹ lúc ốm đau bệnh tật nên anh ấy phải đươc nhiều hơn, mà ai cũng biết vì trong tám anh chị em thì anh ấy làm công việc tự do nên không bị áp lực về thời gian nên mới vậy. Rồi người anh cả vẫn quyết định như cũ là làm theo bản di chúc của ba mẹ, người em út không thể kiện được vì giấy tờ đã ghi rất rõ chỉ có trong lòng thì hậm hực. Rồi từ đó anh em họ không còn liên lạc với nhau nữa và khoảng cách giữa mấy anh em càng lúc càng lớn càng lúc càng xa. Tôi và họ là những người xa lạ, rất xa lạ với nhau, tôi chỉ nghe và biết rõ về gia đình họ như vậy qua lời kể của một người thân của tôi. Mà tôi nghiệm ra người thân của tôi cũng ngầm nói là hãy lấy đó làm bài học cho gia đình mình, cho tình thân trong nhà mình, vì những nỗi đau trong lòng thì có lúc đau xé ruột xé gan mà chỉ mỗi mình biết. Người thân của tôi nói vậy và tôi hiểu liền, tôi chỉ viết ra như muốn cùng đồng cảm với họ một chút, còn cuộc sống riêng của mỗi người thì luôn có những ranh giới mà chỉ có mỗi người đó mới được phép băng mình vượt qua.

  • Sống yêu đời là hạnh phúc của em

    Bà hỏi tôi có biết vì sao người ta sinh ra rồi khi người ta già đi người ta sẽ chết không. Tôi lắc đầu thì bà bảo người ta chết đi là để những người còn lại sẽ sống tốt hơn, sẽ sống vui hơn và biết yêu quý trân trọng cuộc sống của mình hơn. *** Bây giờ Minh Hạnh đang sống trong tâm trạng đó đang sống trong cuộc sống đó, một cuộc sống thật yêu đời thật yêu mình, một cuộc sống vừa đủ về mọi mặt với cô. Cô có một công việc yêu thích để làm có một ngôi nhà nhỏ đủ bình yên mỗi ngày trong đó, và cô có cả những niềm vui nhỏ không lời. Cách đây một tuần Minh Hạnh lướt mạng thì cô đọc được tin về một cuộc thi, cuộc thi có chủ đề về hạnh phúc nên cô quyết định tham gia. Cũng vì hiện tại Minh Hạnh đang được nghỉ phép ở nhà và cô thích chủ đề đó nên đã ghi lại địa chỉ email rồi bắt đầu với cuộc thi luôn. “Nếu ai hỏi quan điểm của tôi về hạnh phúc thì tôi sẽ trả lời đó là sự yêu đời. Vì sau nhiều những khúc ngoặt những đường cong khúc khuỷu mà tôi đã trải qua thì tôi nhận ra điều đó, chẳng có gì làm cho tôi nhẹ nhàng vui vẻ và thật sự khỏe mạnh bằng sự yêu đời, và bây giờ tôi đang sống như thế. Trước kia tôi cũng có một gia đình đầy đủ và hạnh phúc, tôi có ba mẹ và có rất nhiều tình thương của hai người thân rất thân đó của tôi. Mỗi sáng mẹ tôi chuẩn bị bữa ăn sáng cho tôi rồi ba tôi chở tôi đến trường, tôi học suốt ngày ở trường và buổi chiều ba tôi lại đón tôi về. Cuộc sống như vậy cứ đều đặn đến với tôi trong những êm đềm thư thái nhất, cho đến ngày tôi trưởng thành và trở thành cô sinh viên đại học. Tôi đã thi đậu và chọn đúng ngành học tôi yêu thích là tâm lý học.  Trong lúc tôi đang căng tràn ước mơ đang căng tràn niềm tin yêu vào cuộc sống thì một tiếng sét đã nổ ra trong gia đình tôi. Ba tôi làm ăn thua lỗ trong một thương vụ làm ăn lớn một hợp đồng có tính chất sống còn, vậy là ba mẹ tôi không còn cách nào khác buộc phải bán nhà đi để trả nợ. Rồi gia đình tôi dọn về sống chung với ông bà ngoại tôi, chưa hết, sau đó một năm khi nỗi buồn nỗi đau kia chưa kịp quên đi thì ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông trên đường đi công việc về. Tôi không bao giờ quên được nỗi đau đó quên được cái ngày khủng khiếp đó. Hôm đó là một ngày trời đầy mưa, ba tôi chở mẹ tôi trên chiếc xe máy vì ô tô ba tôi cũng bán rồi. Rồi người ta điện về nói ba mẹ tôi đang trong phòng cấp cứu của bệnh viện, khi ông ngoại tôi chở tôi chạy vào thì hai ông cháu chỉ biết đứng lặng nhìn, không biết nước mưa tràn cả mặt tôi hay nước mắt tôi đang khóc.

  • Chậm một nhịp để chữa lành

    Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình. *** - Chào cậu! - Nhìn đi đâu? -  Là cậu đó! Gửi cậu vài đường khâu chữa lành sau những tháng ngày chưa từng ngừng nghỉ. Thời điểm này đã là bao nhiêu độ xuân thì để cậu cho bản thân tạm dừng nghỉ một chút, là một chút thôi nha! Ngồi xuống đây và kể cho tớ nghe những điều mà cậu chưa có ai để chia sẻ. Cậu đã từng cố gắng hết mình gồng gánh, cố, cố thêm một chút nữa vì sau lưng còn gia đình, còn ba mẹ, còn những đam mê còn dang dở mà cậu đặt ra. Bỗng một ngày cậu gặp biến cố trong cuộc sống, hay chỉ là một cơn đau cảm vặt nhưng chợt nhận ra trong lòng trống rỗng, không có lấy một cái tên khiến cậu không do dự mà nhấc máy lên gọi và chỉ để nói rằng cậu cần một cái ôm hay chỉ đơn giản là một lời động viên từ ai đó. Trong đầu cậu đã nghĩ sẽ nhấc máy gọi ai chưa? Ba mẹ hả? Đủ can đảm không? Hẳn trong mắt ba mẹ cậu, cậu có thể là một đứa con ngoan luôn không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng và luôn luôn nghe lời. Cậu bị khựng lại một nhịp vì sợ hình tượng đó bị phá vỡ, cũng có thể đúng hơn là cậu lo sợ cái nhạy cảm nhỏ xíu của cậu làm cho ba mẹ phải lo lắng, phải suy nghĩ trăn trở. Vì vốn dĩ ba mẹ đã lớn tuổi và cũng đủ vất vả lắm rồi, lỡ bố mẹ vì xót mình mà ngã bệnh thì ai chăm sóc. Bỏ điện thoại xuống rồi đúng không? Nghĩ tiếp xem có ai nữa không? Một người bạn đặc biệt hả? Cậu có không? Lúc những người bạn xung quanh cần cậu chắc chắc chắn cậu có mặt, nhưng lúc này cậu nghĩ ra cái tên nào thật sự đặc biệt với cậu hả, khó đúng không? À thì tụi nó cũng có cuộc sống riêng, có những mối quan hệ khác, công việc cũng cuốn tụi nó vào vòng xoay của tư bản thì lấy đâu ra thời gian ngồi nghe câu chuyện của cậu. Đó là cậu nghĩ thôi, rồi lại bỏ điện thoại xuống. Tới giây phút này cậu chợt nhận ra bản thân thật sự cô độc. Cậu luôn mang cho bản thân một lớp vỏ mạnh mẽ, tươi vui và lành mạnh. Đôi khi có chút kiêu kỳ và đặc biệt theo cách riêng của mình. Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình. Vào những ngày cuối năm khi bông tuyết đầu mùa rơi. Vào những ngày mà đi đâu đó, hay lướt tin trên mạng xã hội bạn chợt nghe một vài giai điệu giáng sinh, một vài âm vang tết đã đến. Bỗng có một nhịp khựng lại. Có lẽ vì thời gian trôi quá nhanh mà ngay cả bản thân bạn cũng không nhận ra. Bạn lại chuẩn bị thêm một tuổi, cha mẹ lại bạc thêm một phần mái đầu. Vậy là một năm đã sắp trôi qua, bạn đã dành được mấy ngày trong 366 ngày đó cho bản thân? Đã từng tạm nghỉ chưa hay chỉ lao vào vòng xoay cuộc sống, cứ đâm đầu về phía trước mà chưa từng nhìn lại phía sau lưng đã chịu bao nhiêu mũi dao và vết xước. Riêng phần bản thân tớ, tớ thật sự đã bước qua một giai đoạn khủng hoảng chưa từng. Tớ rơi vào đáy và chạm đáy của giới hạn, từ một đứa con là niềm tự hào của gia đình, là đứa con trụ cột cả tài chính lẫn tinh thần của gia đình bỗng trở thành một gánh nặng, một cục nợ cho gia đình. Từng là một đứa sống không ngừng nghỉ, không biết mệt vì đam mê, vì gia đình và có lẽ là vì tương lai. Nhưng sau cú lao vực đó tớ chợt nhận ra, trong tất cả những chữ vì đó. Tớ chưa từng vì mình. Tớ thầm cảm ơn cơn siêu bão đó, có lẽ nhờ nó mà tớ nhận ra rất nhiều điều. Tớ từng vì rất nhiều người mà cố gắng, tớ cũng từng nghĩ rằng cho đi là nhận lại, tớ luôn đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ và giải quyết vấn đề để họ không bị thua thiệt. Nhưng khi tớ thật sự gặp chuyện thì họ lại chọn cách làm ngơ. Tớ nhận ra nhờ vậy mà tớ không tiếp tục cố gắng vì ai nữa. Tớ tìm cho mình một góc tủ, nơi mà ánh sáng chưa rọi tới để tớ có thể mở ra và xem vết thương của mình, à thì ra sức đề kháng của tớ rất tốt. Có lẽ vì trước đây để bảo vệ được những người tớ yêu thương và trân trọng nên tớ không nhận ra vết thương của bản thân mình. Vô hình nó tự hình thành kháng thể để không bị thương. Nhưng lần này nó bị nhiễm trùng nghiêm trọng, nó để lại một vẹo siêu to. Nhưng không hiểu sao nhìn thấy nó tớ lại thấy thật sự trân trọng và biết ơn. Cảm ơn vì đã đến và ở lại đó để tớ biết rằng năm 2024 tớ đã thực sự thất bại trong mắt mọi người nhưng tớ lại gặt hái được sự thành công trong chính tâm hồn, trong sự chữa lành và cả khoảng thời gian 3 tháng để tớ vực dậy tinh thần. Bước chân ra khỏi góc tủ đó và đón nhân những tia nắng cuối năm. Tớ nhận ra không phải ngày 1 tháng 1 là ngày bắt đầu một năm mới. mà là ngày bạn trở nên trân trọng, biết yêu thương bản thân, biết giành thời gian cho chính mình thay vì sống và hài lòng mọi người thì giây phút đó mới chính là năm mới, là khởi đầu mới. Năm qua có khá nhiều sự biến động, có khá nhiều sự thay đổi. Có lẽ sẽ có người đến và cũng sẽ có người rời đi trong cuộc sống của cậu, có người làm cậu tổn thương, cũng có thể có người giúp cậu hàn gắn lại vết nứt đó. Vạn vật đều có sự luân hồi và thay phiên nhau, nhưng tớ tin chắc rằng có một người luôn bên cạnh và chưa từng rời xa cậu bất kỳ giây phút nào dẫu cậu thành công hay thất bại, dù cậu rực rỡ hay cô đơn. Đó chính là chiếc bóng của cậu. Vì vậy hy vọng những dòng chia sẻ này sẽ giúp cậu trân quý bản thân mình hơn và cũng hy vọng rằng cậu có thể mở lòng ra để yêu thương chính những khuyết điểm, những thất bại và những vết sẹo của bản thân mình. Yêu cả những điều chưa hoàn hảo là điều rất khó nhưng tớ làm được, hy vọng cậu cũng vậy. Hy vọng rằng trong những ngày bận rộn cuối năm cậu sẽ giành cho bản thân một ngày nghỉ để ngồi đọc một cuốn sách, nhâm nhi một tách trà ấm, hoặc đọc được vài dòng vu vơ này của mình để cậu cảm thấy rằng cuộc sống này còn nhiều điều rất thú vị mà nếu chưa từng gặp thì mãi không nhận ra. - Chúc chúng ta có những giây phút cuối năm 2024 thật trọn vẹn và tràn đầy sự yêu thương!

  • Chơi vơi nỗi nhớ Măng Đen

    Đến Măng Đen, buổi đêm, bên bếp lửa bập bùng, dưới mái nhà Rông, bạn sẽ được nghe các bô lão trong làng kể về những câu chuyện sử thi, những sự tích về “bảy hồ, ba thác”…, không khí đó mới thật sự đúng chất Tây Nguyên. Đó cũng sẽ là những kỉ niệm thú vị không thể nào quên trên hành trình xuôi đại ngàn của bạn đấy, bạn à! *** Chẳng biết tự khi nào, Tây Nguyên luôn có vị thế rất và rất đặc biệt trong trái tim bao người. Để mỗi khi muốn tìm kiếm một khoảng trời hoang dại, ta lại tìm về mảnh đất miền cao ấy để hòa mình vào hơi thở của đại ngàn hùng vĩ và khiến cho tâm hồn ta có thể bình lặng lại sau bao ngày bon chen, vất vả với cuộc đời. Khi nói đến Tây Nguyên, chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Đà Lạt, thành phố ngàn hoa mộng mơ mà bác sĩ Yersin đã tìm ra. Thế nhưng Tây Nguyên đâu chỉ có Đà Lạt nức danh, mảnh đất gây nhung nhớ này còn có một Măng Đen – nàng công chúa ngủ trong rừng của đại ngàn yêu thương. Măng Đen là một thị trấn nhỏ, rộng 148,07 km2 trên cao nguyên, thuộc huyện Kon Plong, cách thành phố Kon Tum, tỉnh Kon Tum khoảng 60 km. Măng Đen là một cao nguyên thuộc dãy Trường Sơn với độ cao trên 1200 m so với mực nước biển, phía Bắc khu vực Tây Nguyên. Nơi đây được mệnh danh là "Đà Lạt thu nhỏ" với hệ thống rừng nguyên sinh, hồ, thác nước, đường thông, cây cối, hoa cỏ… và không gian yên bình. Khí hậu ở Măng Đen quanh năm ẩm lạnh và sương mờ bao phủ nên không khí hết đỗi mát mẻ và trong lành, khiến ai đến đây đều cảm thấy rất khoan khoái và yêu thích nơi này. Với sức hút bởi khí hậu và vẽ đẹp hoang sơ huyền bí vốn có, Măng Đen trở thành địa điểm cắm trại được rất nhiều bạn trẻ yêu thích, đồng thời cũng là điểm tham quan lý tưởng của người lớn lẫn trẻ em. Nơi đây có thảm thực vật đa dạng, phong phú trong khu rừng nguyên sinh, cùng hàng chục hồ, thác nước… nên hiện đang là một trong những khu sinh thái nổi bật của nước ta. Thị trấn nhỏ xinh này nằm ở khu vực giữa giữa 2 đèo Măng Đen và đèo Violak trên quốc lộ 24, cách thành phố Kon Tum 50 km. Với vị trí địa lý đặc biệt này, tự nhiên đã cho nơi đây một khí hậu tuyệt vời mà ít nơi có thể có được – vùng khí hậu ôn đới nên quanh năm mát mẻ, nhiệt độ không cao, chỉ giao động ở mức trung bình từ 16-22 độ C. Do đặc điểm đặc biệt đó nên ở đây có khá nhiều hệ động thực vật sinh sống, còn cỏ cây thì xanh tốt và đặc biệt là hoa nở bốn mùa, cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp.

  • Những lời động viên

    Nếu cuộc sống này có những điều đáng yêu Có những ấm lòng như bữa cơm chiều nấu vội Có những tình người có những trở trăn Những cúi xuống cho tim mình đầy lên mãi   Người ta gọi đó là những động viên Những lời nói chỉ thốt ra rất nhiều hay rất ít Những lời nói giúp mọi người vững hơn trong chốc lát Hay suốt một đời vẫn nhớ mãi để thương   Em cố lên em đã làm rất tốt Còn những bước tương lai còn những bước đường dài Anh cố lên anh đã làm rất trọn Những gì đã qua đã rất thấm trái tim anh   Hãy cố hơn ở con đường trước mặt Vì cuộc đời anh và những đam mê còn nhiều lắm Chị cố lên sản phẩm quá đẹp mà Mọi người vẫn mong chờ những gì chị còn mơ Mọi người vẫn mong chờ được thấy những vòng tay Mà trái tim chị đã gởi trao vào đó                                                               Để được loan đi giữa khắp dòng đời Để gieo xuống những mầm xanh nhỏ nhất   Sao tôi mến yêu cuộc đời này đến vậy Cuộc đời này luôn có những động viên Đến khắp nơi nơi đến khắp mọi người Để mỗi người được tin thêm cuộc sống Để mỗi người được yêu thêm cuộc sống Để biết cho đi cũng những động viên   Cũng muốn bao người được đứng lên tiếp tục Dù những gian nan dù còn lắm bộn bề Còn lắm khó khăn còn lắm não nề Thì những động viên là cần thêm biết mấy   Anh có thấy khi mình được thốt ra Một lời động viên với tất cả chân thành Em có thấy khi mình được cúi xuống Để nắm bàn tay rất cần một động viên Thì cuộc sống này sẽ sáng bừng lên Sẽ chẳng còn lạnh lẽo hay đêm dài tăm tối Vì tình người đã đi cùng nơi ấy Đi cùng động viên những điều rất cần cho cuộc sống hôm nay   Động viên bạn bè động viên người khác Những người lạ xa mà ta chẳng được quen Động viên vợ chồng và bao người thân yêu Để ai cũng được vững tin bước tiếp   Tôi yêu lắm yêu thật nhiều những động viên gần nhất Cả những động viên xa tôi biết bao nhiêu Tôi yêu động viên yêu luôn cuộc sống Tôi yêu đời để sống tiếp với đam mê   Những lời động viên của tất cả mọi người Tôi ghi nhớ trong lòng bao năm tháng Cứ vậy nhé cứ viết tiếp những trang đời cuộc sống Và thương thật nhiều những người bạn nơi xa   Cùng những động viên cho tôi biết bao ngày Để nơi này tôi lặng lẽ mở trái tim mình mỗi lúc Những lời động viên và những người động viên Tôi nhớ mãi và tôi thương mãi.

  • Giao cảm với thiên nhiên

    Dù phải chịu nhiều áp lực, căng thẳng hay bế tắc, thiên nhiên cũng sẽ giúp mỗi người tĩnh tâm để nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống, để sống đời thư thái, an yên. *** Bố tôi thường bảo: Trong mỗi bước đi với thiên nhiên, con người ta sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình tìm kiếm. Có lẽ bởi thế nên việc giao cảm với thiên nhiên và sống cuộc sống chan hòa, thân thiện, gần gũi với thiên nhiên luôn được bố ao ước. Thiên nhiên bao gồm những sự vật có sẵn trong tự nhiên: đất, nước, không khí, cây cối, vạn vật,… tồn tại xung quanh cuộc sống con người. Thế giới tự nhiên phát triển có thể không cần đến con người nhưng con người không thể sống bên ngoài tự nhiên. Nói khác đi, con người là một phần của thế giới tự nhiên và thế giới tự nhiên là ngôi nhà thứ hai của con người. Đây là mối quan hệ gắn bó chặt chẽ, đôi bên cùng có lợi. Việc giao cảm, giao tiếp với thiên nhiên trở nên cần thiết hơn bao giờ hết đối với con người. Giao cảm với thiên nhiên mang đến sự sống, chữa lành những tổn thương trong tâm hồn cho con người. Thiên nhiên với gam màu xanh chủ đạo tượng trưng cho mùa xuân, cho hi vọng, cho tương lai và hòa bình. Sự thoáng đãng, trong lành và thuần khiết của tự nhiên giúp con người được vỗ về, an ủi; giúp tâm hồn mỗi người được dịu mát, thảnh thơi. Dù phải chịu nhiều áp lực, căng thẳng hay bế tắc, thiên nhiên cũng sẽ giúp mỗi người tĩnh tâm để nhận ra giá trị thực sự của cuộc sống, để sống đời thư thái, an yên. Giao cảm với thiên nhiên góp phần tạo nên sự kết nối bền chặt giữa thiên nhiên với con người. Con người tìm đến với thiên nhiên là tìm đến với cái đẹp, đến với những điều tốt lành. Từ cảnh núi non hùng vĩ đến những thực phẩm thơm ngon; từ hoa thơm cỏ lạ, chim ca líu lo đến những dòng nước mát lành, thanh khiết; từ nguồn năng lượng ánh sáng, khí oxi để thở đến những hải sản phong phú, dồi dào,… Đây chính là những điều kiện sống đủ đầy giúp con người sinh tồn, phát triển và hướng tới một cuộc sống hạnh phúc. Thiên nhiên là ngôi nhà chung của tất cả mọi người. Giao cảm với thiên nhiên không chỉ giúp con người tự kết nối với chính mình mà còn kết nối với nhau. Nhờ thiên nhiên, con người biết quan tâm, chăm sóc, bảo tồn, gìn giữ không gian, môi trường sống của mình ngày càng thoáng đãng, tươi xanh, sạch sẽ. Nhờ thiên nhiên, con người biết gắn bó, hòa hợp với nhau. Thiên nhiên khơi nguồn bất tận cho thi ca, hội họa, âm nhạc… ra đời, nâng đỡ, dìu dắt và gắn kết cảm xúc con người ngày càng khắng khít. Đây còn là chiếc khóa mở cánh cửa yêu thương, sẻ chia, đồng cảm giữa con người với nhau chẳng kể màu da, tôn giáo, sắc tộc. Giao cảm với thiên nhiên là giao cảm với một tình yêu lớn lao, hạnh phúc. Ở độ tuổi hưu trí, không gian sống bố mẹ tôi chọn để an dưỡng tuổi già không phải phố xá đông đúc, ồn ào, náo nhiệt mà là không gian xanh mát của vườn tược, cây cối, ao chuôm nơi quê nhà. Bố bảo: chỉ cần được tản bộ hoặc đạp xe thong dong trên đường quê, cánh đồng; chỉ cần được hít thở không khí trong lành của hương hoa cây cỏ đồng nội, lắng nghe tiếng chim rừng, lội ruộng bắt cá tôm… cũng đủ thấy món quà thiên nhiên mang lại cho con người là vô tận vô cùng. Giao cảm với thiên nhiên là điều tuyệt vời mà bất kì ai cũng đều khao khát mãnh liệt. Thế nhưng bên cạnh những người biết yêu quý, trân trọng, bảo vệ, phát triển nguồn lợi tuyệt vời từ thiên nhiên, cũng không thiếu những người ích kỉ, vô cảm, vô trách nhiệm, coi thế giới tự nhiên là nguồn trục lợi, làm giàu cho chính mình. Thiên nhiên ngày càng bị xúc phạm nghiêm trọng. Nhân loại vì thế cũng đang phải gánh chịu những hậu quả khôn lường, phải trả giá cho thái độ sống vô tâm của mình. Động đất, sóng thần, bão lụt, hạn hán, cháy rừng, nhiệt độ trái đất ngày càng nóng lên, băng tan nhanh… xuất hiện ngày một nhiều. Rõ ràng, một khi con người xa lánh và coi thường thiên nhiên thì thiên nhiên sẽ bị hủy diệt, tất yếu, môi trường sống của con người cũng sẽ chẳng thể bình yên. Thực tế cho thấy, xã hội càng phát triển, con người càng mong muốn tìm về giao cảm với thiên nhiên đơn giản và thuần túy. Hãy nâng niu, trân trọng những giá trị mà thiên nhiên đem lại. Bởi giao cảm với thiên nhiên, con người mới tìm thấy động lực, cảm hứng, sự tập trung và năng lượng tốt nhất để bắt nhịp lại với cuộc sống thường ngày.

Dương Sea ở vũ trụ khác

  • Facebook
  • Youtube
  • Instagram
  • TikTok
  • NS
  • Linkedin
Liên hệ:

STK:

280791 - Techcombank - Nguyễn Hải Dương

Đăng ký để nhận các chia sẻ độc quyền từ Dương Sea

I’m sharing exactly what’s going on with the basement design project right now and what’s happening next.

bottom of page